Sở dỉ tôi gọi Thắng là người anh em vì Thắng là huynh trưởng trường trung học Phan Bội Châu - Phan Thiết của tôi ,nhưng lại là em bạn Dì ruột của bà xã...
Thắng học niên khóa 65-72 nhưng đến năm lên
đệ Tam Thắng chuyễn sang trường Bồ Đề học lớp đệ nhị nhảy 1 lớp , nên
sau khi đổ tú tài 1 Thắng quay lại trường Phan Bội Châu học lớp đệ nhất
vì thế Thắng học chung với niên khóa 64-71...cho nên Thắng sinh hoạt
niên khóa nào cũng được...
Mấy hôm trước nghe bà Dì
Mẹ Thắng và Cúc vợ Thắng báo tin nói Thắng đau nặng, vợ tôi lo lắng điện
thoại về Perth suốt ngày, nơi đại gia đinh của Thắng cư ngụ thuộc tiểu
bang West Australia, cách thành phố Melbourne tiểu bang Victoria khoảng
bốn giờ bay...Cuối cùng vợ tôi quyết định mua vé bay sang Perth 5 ngày
thăm Thắng và đại gia đình Thắng
Chiếc phi cơ đáp
xuống phi trường Perth lúc 1h20 sáng, Hạnh em gái Thắng cùng chồng là
Tân ra đón về nhà Ba Mẹ Thắng, Ba Mẹ Thắng 85 tuồi nhưng rất khỏe cũng
mừng cho Dì Dượng. Trời chuyễn sang Xuân khi trời Perth se lạnh nhìn
thấy hai đứa em co ro tôi nói
_Hai em qua Melbourne còn lạnh hơn nửa
Em Hạnh phi cười
_Em và anh Tân qua trúng mùa đông Mel rồi lạnh rút ruột luôn
Trên
đường về nhà Dì Dượng tôi hỏi thăm về bệnh của Thắng hôm nay như thế
nào..? nhưng hai em chỉ cho biết là anh Hai mấy hôm nay trị ngoại khoa,
sức khỏe có khá một chút...tôi mông lung nhìn bên ngoài xe, con đường
vắng lặng thỉnh thoảng mới có 1 chiếc xe vược qua mặt, lâu lâu một vài
ánh đèn từ những chiếc xe chạy ngược chiều hắt lại, không gian như cô
động ...một nồi buồn thằm kín trong lòng mỗi người đang nghỉ vềThắng...
Từ
phi trường đến nhà Dì Dượng khoang 20 phút, Dì Dượng ra mờ cửa đón
chúng tôi không quên nấu một nồi cháo gà cho vợ chồng tôi ăn khuya sợ đi
đường xa về đói, Dì Dượng cháu lâu ngày gặp nhau hàn huyên tâm sự đủ
chuyện trên đời đến hơn 3h sáng mới đi ngủ, Sáng thức dậy gần 9h sáng ,
Dì Dượng dậy từ sớm ,Dượng thắp hương tụng kinh còn Dì nấu đồ ăn sáng
cho cả nhà, hai ông bà ( Bát Thập Cổ lai Hy ) mà vẫn còn lo cho con cháu
mọi thứ, Tôi và bà xã cãm động vô cùng, khoảng 10h thì Sâm đến em gái
kế Thắng, cũng cựu học sinh Phan Bội Châu niên khóa 67-74 đến. Sâm xin
nghĩ phép mấy ngày ở nhà để tiếp đón mọi người trong gia đình từ khắp
nơi kéo vể Perth...Hương em kế Sâm cựu học sinh Phan Bội Châu niên khóa
70-77 cũng từ Mel về, Hồng em gái và Dũng em trai từ Việt Nam sang, cháu
Nhí con người em trai thứ 6 tên Trí đả mất ,từ Sydney về. Xem như quân
số dầy đủ.có thêm vợ chồng chúng tôi về nữa làm Dì Dượng vơi đi nổi buồn
lo lắng của tình Phụ Mẫu bao la...dành cho người con trai trưởng mà hai
ông bà yêu thương từ ngày mở mắt chào đời thắm thoát mà nay đã 64 năm
trôi qua
Tôi hỏi
_Sao Dì Dượng không ngũ thêm , đêm qua thức khuya qúa sao mà dậy sớm vậy Dì Dượng,,,?
Dượng hài hước nói
_Giờ tý canh ba là bả bắt thức dậy rồi...
Làm
mọi người cười ầm lên, Dượng hiền lành vui tính và có máu hài hước nên
cuộc đời vui vẽ hanh phúc của Dì Dượng tăng thêm sức khỏe và sống
trường thọ
Ăn sáng xong Sâm chở chúng tôi đến
nhà Thắng, nhà Thắng là mảnh đất rất lớn dùng để trồng dưa leo xuất đi
khắp nơi trong nước, hiện nay chính phủ cho phân lô thổ cư đề bán cho
người ta cất nhà ở vì đất qua rộng...Tôi gỏ cửa Cúc vợ Thắng mở cửa ôm
chầm ấy vợ tôi vui mừng nhưng không thể che dấu được sự lo lắng trên
khuôn mặt...
_Anh chi về khuya ngủ lại sức chưa...?
Tôi trả lời
_ Đêm qua nói chuyện với Dì Dượng đến 3h sang mới đi ngủ, nhưng 9h sang mới dậy đủ sức rồi.
Tôi
nhìn sang Thắng đang ngổi ở bàn ăn, tôi bước tới ôm Thắng ,Thắng gầy
hẳn so với hôm đi dự hội ngộ bên Cali năm ngoái nhiều, sức khỏe có vẻ
yếu nhưng tinh thần rất dũng mãnh,minh mẩn chịu đựng và rất lạc quan, dù
biết rằng vược qua căn bệnh của mình rất gian nan...nhưng với tinh thần
lạc quan chiến đấu với căn bệnh Tôi nhìn thấy ở thắng một sự điềm tỉnh
lạ lùng, vẩn vui vẻ cười nói với bàn bè khắp nơi phone về, hằng ngày
nhiều hội đoàn bạn bè đến thăm rất đông, hết người này đến người kia đến
thăm, cũng như chỉ dẩn những loại thuốc cho căn bệnh của Thắng
Nói
chung Thắng là người hiền lành dể mến biết giúp đở mọi người, có uy tín
với cộng đồng, Thắng là người trí thức khoa bảng nên cách cư xử nhẹ
nhàng dễ mến.
Nói chung trước căn bệnh mà Thắng đeo mang hiện nay, cũng không khuất phục được người sỉ quan năm xưa nơi vùng bốn chiên thuật,
Tôi
ngồi nghe Thắng kể diễn biến của căn bênh mà Thương cho Thắng, phục cho
ý chi kiên cường lạc quan yêu đời của Thắng , cũng không quên người vợ
hiền chăm sóc chồng từng bữa ăn chén thuốc, lúc nào cũng kề bên lo từng
ly từng tí, ai chỉ gì cũng đi mua về làm cho chồng uống. Cũng tự tin như
chồng một ngày bệnh sẻ lành hẳn, Vợ Thắng cứ nói phước chủ may thầy chứ
chẳng biết sao...Cúc cũng gầy theo chồng, theo giỏi tình trạng sức khoẻ
của chồng từng đêm không ngũ , mọi người cảm mến đức hy sinh của Cúc
dành cho Thắng, một người vợ đãm đang cùng chồng lèo lái hơn bốn mươi
năm... nuôi dạy các con nên người và đã thành công trên đất Úc này....
Tôi thương người lính năm xưa
Nhà tan nước mất tù vừa mới ra
Tìm đường vượt biển lánh xa
Một bày quỷ đỏ cướp nhà giết dân
Sang ngay Tây Úc nương thân
Buồn cho đất nước ngàn lần đau thương
Dân nghèo đói khỗ nhiễu nhương
Người lính năm ấy vấn vương nỗi sầu
Dân tình đất nước về đâu...?
Quỳ dâng Hải Đảo cúi đầu Tàu gian
Thù nhà nợ nước ngổn ngang
Nay thêm căn bệnh về gan trong người
Lạc quan dũng cãm vui tươi
Anh luôn giữ vững nụ cười thân thương
May Thầy Phước chủ đúng đường
Cầu mong căn bệnh tiêu dương không còn
An vui bên vợ cùng con
Gia đình hạnh phúc vuông tròn trăm năm...
Tôi
được đai diện đứng ra làm trưởng ban tổ chức ngày họp mặt đai gia đinh
tại nhà Thắng vào tối thứ bảy. Mọi gười đến đầy đủ cùng con cháu. Các em
các cháu mỗi người mang một món đến trải đầy bàn ăn góp chung vui cho
ngày xum họp gia đinh.Thắng rất vui bên người thân với thần sắc tươi
tỉnh hạnh phúc, tôi cầu Trời khấn Phất mong cho Thắng thoát khỏi căn
bệnh hiễm nghèo, để vui mãi bên gia đinh như ngày hôm nay ...
Sau
buổi tiệc tôi bước ra ngoài hiên nhà nhìn lên bầu trời chấp tay khấn
vái cầu nguyện cho Thắng được binh yên tai qua nạn khỏi,căn bệnh tiêu
trừ sống trường thọ bên vợ hiền con ngoan...Nam Mô A Di Đà PHẬT
Tỳ KeoThích Nhất Em
Hữu Anh Kangaroo 9/2016
No comments:
Post a Comment