Mỗi
năm cứ vào độ tháng tư tôi lại bùi ngùi nhớ về quê cũ, những ngày bỏ
nước ra đi. Nước mắt cũng đã chảy ra nhiều, những giấc mơ hãi hùng vẫn
chợt đến chợt đi, tỉnh dậy ngơ ngác một lúc mới nhớ ra mình đang nằm
trên giường, chăn ấm nệm êm trên đất Hoa Kỳ tự do và thịnh vượng. Vùng
đất ngọt ngào luôn nâng đỡ, che chở, nuôi dưỡng tôi như một người mẹ
hiền. Ôi mừng hết lớn! Khi nghĩ đến quê hương vẫn là Việt Nam. Có ai
đó, lạ mặt, hỏi tôi, bạn người nước nào? Từ đâu đến? câu trả lời vẫn là
Việt Nam. Ôi cái nước Viêt Nam trong trí nhớ già nua của tôi, đọa đầy
khốn khổ, chạy gạo ăn từng bữa, cả một mái nhà để chui ra chui vào cũng
không có, bom đạn nổ ầm ỹ từng giờ, sống nay chết mai, anh em ly tán;
Con cái, cha mẹ mong chờ biền biệt tháng ngày. Có lẽ đến đời cháu tôi,
may ra chúng mới có thể tự nhiên trả lời “tôi là người Mỹ, đến từ
Houston, Dallas, LA, NY”
Ở
đây, chẳng bao giờ tôi phải nghĩ đến cái ăn, cái mặc, phương tiện di
chuyển, tối nay ngủ đâu, có gì ăn không nhỉ? Cả đến việc nhỏ nhặt tầm
thường nhất, xin lỗi quý vị, như chạy quanh chạy quẩn đi tìm một chỗ làm
công tác vệ sinh, tôi cũng chẳng phải lo. Nhưng tôi vẫn là người Việt
Nam da vàng mũi tẹt, nói tiếng Việt rành hơn tiếng Mỹ, chỉ biết lịch sử
Viêt Nam còn lich sử Mỹ thì mù tịt. Chính trường Mỹ thì càng không quan
tâm tới. Vẫn nôn nao coi giải Túc Cầu Thế Giới, hơn là những môn thể
thao của người Mỹ như foot ball, base ball, basket ball. Có ai trong sở
hỏi: “Bạn cá ai sẽ thắng trong giải Super Bowl này?” -Super Bowl gì?.
Hay người nào đó phang một câu “Anh chàng Yao Ming bị thương hoài chẳng
làm nên trò trống gì!” - Yao Ming nào?, mặc xác hắn chứ!
Tại sao tôi chưa hội nhập được vào xã hội Hiệp Chủng Quốc này. Tôi vẫn chưa tan ra, hòa lẫn với các giống dân khác trong chiếc “The Melting Pot” vĩ đại này nhỉ?
Tôi
đã sống hơn nửa đời người trong thành phố này, nhưng biết rất ít về nó.
Một ngày nọ, người bạn thân từ hồi còn trai trẻ, lâu ngày không gặp, ca
bản “Houston có gì lạ không em?” cho tôi nghe. Tôi chẳng thấy gì lạ cả,
vẫn những cao ốc nhìn mỏi cổ, vẫn những xa lộ đầy ắp xe cộ chạy lên
chạy xuống cả ngày lẫn đêm. Hình như thiên hạ chẳng biết làm gì cho hết
giờ nên cứ lái xe ra xa lộ tiêu khiển, đốt săng chơi. Vẫn những ngày hè
nóng nực chẳng khác gì Saigon, với những cơn mưa hạ xầm xập kéo đến rổi
vội vã ra đi để lại bao nỗi tang thương trên hè phố! Mùa thu vẫn đến âm
thầm nhẹ nhàng như cơn gió thổi sau vườn, lúc ra đi cũng chẳng hẹn
trước, nhưng không quyên mang theo đám lá vàng xào xạc, chừa lại những
hàng cây cao trơ trọi khẳng khiu chào đón gió Đông Phong. Tuyết ư? Hơn
30 năm tôi chỉ thoáng thấy mặt nàng một đôi lần, nàng e lệ đến gõ cửa
một buổi sớm mai, hỏi thăm dăm ba câu rồi bye bye ra đi biền biệt! Vâng
Houston của tôi chỉ có thế. À, còn nữa chứ, ai đó hay ca bản Mãi Mãi Bên
Em của nhạc sỹ Từ Công Phụng:
“Đôi khi có những mùa giông bão qua đây,
Em thấy đời là những hư hao”
Vâng
đôi khi cũng có bão tố như Cali có động đất nhưng không sao, ông Trời
chỉ dọa hoảng vậy thôi, đâu có hư hao gì nhiều, nắm tay nhau, nhìn vào
mắt nhau là thành phố lại hoàn toàn như cũ.
Hãy giả như một du khách nhìn từ ngoài vào, may ra có thể trả lời bạn tôi câu hỏi:
*Houston có gì lạ không em?
Cứ vậy đi, bạn già, hãy nói về Houston của tôi:
Houston
là thành phố lớn thứ tư nước Mỹ và là thành phố lớn nhất của Texas với
dân số khoảng 2 triệu sống trên một diện tích 1500 km2. Đất rộng người
thưa nhân công Mễ đầy rẫy, cho nên nhà cửa rẻ rề, hai ba chục ngàn, bạn
có thể mua được một chung cư đầy đủ tiện nghi, chỗ đậu xe rộng rãi. Nếu
bạn muốn upgrade lên một chút, một hai trăm ngàn bạn có thể mua một gia
cư hoành tráng, chẳng phải chung đụng với ai. Đánh lộn trong nhà hàng
xóm cũng không ai biết. Nếu bạn muốn chơi sang, bỏ chừng vài trăm ngàn
bạn có thể tậu một lâu đài có cả hồ tắm đàng hoàng của một ông hoàng Ả
rập nào đó đang hồi xuống dốc (vì mấy vụ biểu tình, xuống đường), tha hồ
hưởng nhàn.
Người
Mễ chiếm tỷ lệ khá cao trong các sắc dân thiểu số, họ làm việc rất chịu
khó. Những việc nặng nhọc như làm đường, xây cất cầu cống nhà cửa, toàn
là nhân công Mễ, chẳng thấy người da màu hay Á châu nào làm cả, bởi vậy
giá sinh hoạt rất thấp. Bạn cần sửa chữa nhà cửa hay chỉnh đốn vườn
tược, chẳng khó khăn gì dể tìm kiếm một ông thợ người Mễ giúp cho một
tay.
Houston
được mệnh danh là “Thủ Đô của năng lượng trên toàn thế giới” bởi vì
hầu hết các hãng xưởng kinh doanh liên quan đến dầu hỏa đều tập trung ở
đây, gồm có kỹ nghệ khoan mỏ dầu, tìm kiếm mỏ dầu, chế tạo dụng cụ khoan
dầu, xưởng lọc dầu, phó sản dầu hỏa, chuyên chở dầu bằng hệ thống đường
ống dẫn dầu và khí đốt khắp hang cùng ngõ hẻm, còn có những hãng chuyên
môn thiết lập các bồn dầu khổng lồ để đầu cơ tích trữ và buôn bán dầu
trên thị trường chứng khoán vậy mà chẳng có con ma nào bị đưa ra pháp
trường cát như thời ông Kỳ làm Thủ Tướng!. Người Việt mình làm nghề hàn
và tiện cho các hãng xưởng đó lương rất cao. Kỹ sư dầu hỏa, hóa học,
điện tử, điện toán, luyện kim, cơ khí tha hồ múa may quay cuồng! Ban
đêm đi trên cầu cao bắc ngang Houston Ship Channel bạn nhìn về phía
đông, sẽ ngạc nhiên thấy hai bên đèn điện sáng rực, còn hơn kinh đô ánh
sáng Paris, đó là tụ điểm của những nhà máy lọc dầu hay chế biến phó sản
của dầu hỏa.
Houston
có một trung tâm Y Tế (Texas Medical Center) lớn nhất thế giới rất nổi
tiếng về giải phẫu Tim và tri bệnh Ung Thư. Các Ông Hoàng bà Chúa Ả Rập
hay về đây để chữa trị. Bác sỹ, Y tá, chuyên viên Y Tế người Việt làm
trong các nhà thương đó cũng nhiều. Houston còn có Johnson Space
Center, nơi điều khiển Phi Thuyền Con Thoi, Trạm Không Gian (Space
Station), cũng như huấn luyện Phi Hành đoàn. Thập niên 80, khi chương
trình phi thuyền Con Thoi đang phát triển mạnh, rất nhiều kỹ sư, chuyên
gia gốc Việt đã đóng góp một phần đáng kể cho trung tâm này, lại có cả
một ông Tiến Sỹ Phi Hành Gia người Việt nữa chứ làm tôi hãnh diện quá đi
mất. Đi đâu cũng vỗ ngực “Tôi là người VietNam”.
Hải
cảng Houston vẫn đứng đầu về số lượng hàng hóa vận chuyển bằng đường
biển và thứ nhì về tổng số hàng chuyên chở trên đất và trên biển.
Houston cũng đứng hàng thứ nhì chỉ sau New York về số hãng được xếp vào bảng danh sách 500 hãng hàng đầu (Fortune 500) trong nước Mỹ. Tổng sản lượng của Quốc Gia Houston và vùng phụ cận lên đến 440 tỷ Mỹ kim, xếp hàng thứ 22 trên thế giới trong các nước kỹ nghệ gồm Mỹ, Nhật, Đức, Anh, Pháp.... Thành phố được xếp hạng nhất về ba tiêu chuẩn: Tiềm năng kinh tế, khả năng kiếm việc, và giá sinh hoạt. Lợi tức trung bình cho (gia đình) là $40,443. Cho nên mặc dầu nền kinh tế Mỹ đang gặp khó khăn nhưng tỷ lệ thất nghiệp tại Houston cũng thấp so với toàn quốc. Mới đây tờ báo nổi tiếng về kinh tế Forbes đưa ra danh sách “The best cities for jobs” theo thứ tự như sau:
Austin
New Orleans
Houston
San Antonio
Dallas
Trong 5 thành phố kể trên, Texas chiếm đến 4, Houston vẫn đứng hàng thứ 3 mấy năm liền.
Một
điều đáng lưu ý, có lẽ phần đông cư dân Houston cũng không biết, Trung
tâm thành phố có một hệ thống đường hầm, cỡ đường hầm Củ Chi, nối liền
các cao ốc với nhau, dài khoảng 11 km, như một thành phố chìm sâu trong
lòng đất. Bạn sẽ tìm thấy rất nhiều quán ăn trong đó chẳng thiếu thứ
gì, có cả quán ăn Việt bán phở và bún thịt nướng, ngoài ra còn có các
tiệm tạp hóa, văn phòng Bác Sĩ, Nha Sĩ, tiệm hớt tóc, làm móng tay, nhà
băng, kể ra không hết.
Giống
như hầu hết các thành phố khác, Houston có một số lượng trường Đại Học
đáng kể, thu hút rất nhiều sinh viên ngoại quốc, kể cả Việt Nam, vì giá
sinh hoạt rẻ, lệ phí không cao lắm.
Nếu
quý vị đến Houston để du lịch, tôi xin đề nghị, ngoài khu thương mại
Viêt Nam vòng quanh Đại Lộ Bellaire, Beechnut, nên thăm Trung Tâm Không
Gian ở Clear Lake, khu giải trí kemah bên bờ vịnh Gaveston, Downtown
Houston và Tunnel, Downtown aquadrium, Woodland Waterway, Houston museum
of Fine Art, Houston Zoo. Leo lên xe điện, chạy một vòng qua Texas
Medical Center.
*Houston sử lược
Thành
phố này được đặt tên Houston để vinh danh vị Tổng Thống đầu tiên của
Nước Công Hòa Texas. Tôi hỏng có nói lộn đâu nhé, nhắc lại, Tổng Thống
đàng hoàng đó.
Tướng
Sam Houston đã lãnh đạo thành công cuộc chiến giành độc lập của nước
Cộng Hòa Texas khỏi bàn tay thống trị độc tài của Tổng Thống và Tướng
Antonio López de Santa Anna xứ Mễ Tây Cơ, người đã tự ví mình như
Napoleon của Pháp Quốc. Ông quyên rằng Hoàng Đế Napoleon cũng từng bị
đánh bại và chết tủi nhục trong nhà tù! Khi ra trận Santa Anna ra lệnh
tất cả tù binh đều phải xử tử lập tức, dù là hàng binh. Như vậy, dân
quân nổi dậy tự hiểu rằng sẽ không có tù binh chiến tranh! Chỉ có tử
chiến mà thôi!
Cuộc cách mạng giành độc lập của Texas
Trong
những năm đầu sau khi nước Mễ Tây Cơ giành được độc lập từ người Tây
Ban Nha, dân Hoa Kỳ đến lập nghiệp tại Texas rất nhiều. Tướng Santa
Anna lên nắm quyền xứ Mễ, ông hủy bỏ hiến pháp dân chủ, giải tán quốc
hội và chính quyền các tiểu bang, trở nên một Tổng Thống độc tài của xứ
Mễ Tây Cơ. Quân đội và hành pháp đều do một mình ông nắm giữ. Khoảng đầu
năm 1835 vùng đất Texas vẫn còn nằm trong vòng cai trị của chính quyền
Mễ Tây Cơ. Cuộc cách mạng giành độc lập thật sự khởi đầu chỉ vài tháng
sau đó. Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, Toàn quân Mễ trên đất Texas đã
bị tiêu giệt hoặc đẩy lui về bên kia biên giới. Quân Texas chỉ là một
đám quân ô hợp, vũ khí thô sơ, chưa có thống nhất chỉ huy và tiếp liệu.
Chính quyền tạm thời vẫn chưa thành hình. Có một điều chúng ta phải cúi
thấp đầu bái phục đó là lòng quyết chiến cho tới chết của đoàn quân
Texas, tuyệt đối trung thành và vâng lời thượng cấp, không tranh giành
địa vị hay quyền lợi, không tàn sát lẫn nhau, chỉ một lòng chống kẻ thù
chung. Họ là những nông dân tự trang bị cho mình đạn dược, súng ống,
lương thực, quần áo. Đó là truyền thống của cao bồi Texas còn lưu đến
bây giờ. Chính quyền có thể cấm bài bạc, đĩ điếm nhưng cỡi ngựa mang
súng là quyền tự do cá nhân đó.
Chuẩn bị phòng thủ
Alamo
Đầu
tiên, quân kháng chiến biến khu truyền giáo Alamo, hiện thời là vùng
đất thuộc thành phố San Antonio, thành một pháo đài rộng khoảng 3 mẫu
(3 acres) với 1320 feet (400 m) chu vi phòng thủ. Tường bao bọc dầy
khoảng 2.75 feet, cao khỏang 9 -12 feet. Thành này vốn lập ra chỉ để
phòng ngừa quân da đỏ với vũ khí là cung tên và búa rìu mà thôi, không
phải để phòng thủ chống lại đội quân có đại bác như quân của Tướng Santa
Anna.
Dân
quân đặt 19 khẩu đại bác (tịch thu được trước đây của quân Mễ ) vòng
theo bờ thành phòng thủ. Họ tin rằng có thể chống cự với một lực lượng
đông gấp 10 lần. Lực lượng phòng thủ sơ khởi khoảng gần 100 người, lương
thực chỉ đủ cung cấp cho 4 ngày, James C. Neill, vị chỉ huy tạm thời
của thành, viết thư kêu cứu với chánh quyền lâm thời, nhưng chẳng ai
giúp được gì. Neill bèn tiếp xúc với Sam Houston, một trong bốn vị tổng
chỉ huy nghĩa quân để xin tiếp liệu, quần áo, và đạn dược. Tướng Houston
tiên liệu rằng không thể nào giữ nổi thành nếu bi đại quân Mễ tấn công
nên phái James Bowie dẫn theo 30 dân quân để phá hủy thành Alamo và di
chuyển tất cả các khẩu đại bác đi. Không thể tìm được phương tiện
chuyên chở đại bác, Neil và Bowie viết thơ thuyết phục chính quyền lâm
thời rằng Alamo là cứ điểm quan trọng, đó là tiền đồn để ngăn ngừa quân
Mễ. Tương lai của Texas đều phụ thuộc vào vùng đất này. Cuối thơ ông
viết một câu rất hào hùng “Chúng tôi long trọng thề rằng thà chết ở
chiến hào này chứ không giao thành cho địch!” Hai ông cũng xin cung cấp
thêm người, tiền bạc, súng ống, đạn dược. Alamo được cung cấp thêm 30
người và một sỹ quan kỵ binh William B. Travis. Vài ngày sau, một số
quân nhỏ tình nguyện cũng nhập bọn. Ngày 11 tháng 2 năm 1836 Neil dời
thành để đi vận động nhân lực và tiếp liệu, giao quyền chỉ huy cho
Travis và Bowie.
Tử chiến thành Alamo
Trong
khi thành Alamo, gặp đủ thứ khó khăn về nhân lực và tiếp liệu thì đại
quân Mễ đang tiến về hướng Alamo bằng đường bộ. Sáng sớm ngày 23 tháng 2
năm 1836 Santa Anna chỉ còn cách thị trấn 1.5 dặm. Thành Alamo được
báo động, Dân chúng di tản khỏi thi trấn, nhưng gia đình của dân quân
thì dời vào trong thành. Quân Mễ có khoảng 1500 người sẵn sàng tham
chiến, Tướng Santa Anna ra lệnh đặt đại pháo phía đông và nam và cách
thành khoảng 1000 feet (300 m), đồng thời kéo cao ngọn “cờ máu”, đó là
hiệu lệnh tàn sát không tha. Alamo trả lời bằng một viên đạn đại bác
lớn nhất trong thành!
Mỗi
đêm, quân mễ đều quấy rối bằng đại bác mục đích làm mệt mỏi đối phương.
Trong tuần lễ đầu tiên vây hãm hơn 200 đạn rơi trong thành. Lúc đầu
quân tử thủ cũng bắn trả lại, hầu hết dùng ngay trái đạn của địch quân
để bắn trả, nhưng những ngày sau Travis ra lệnh không bắn trả để tiết
kiệm thuốc súng.
Ngày 24 tháng 2 Bowie bị bệnh nặng nằm liệt giường, Travis nắm toàn quyền chỉ huy phòng thủ.
Sáng
hôm sau, khoảng 300 quân Mễ, lội qua sông ẩn trong những túp lều gần
chân thành để tấn công. Quân trong thành phái người ra thiêu hủy những
túp lều đó đồng thời bắn trả lại rất gắt. Sau 2 giờ tấn công, quân Mễ bi
thiệt hại nhẹ và rút lui.
Ngày
3 tháng 3 quân Mễ được bổ xung thêm 1000 ngươì nữa. Ngày 4 tháng 3 một
số nhỏ dân quân tăng viện phá vòng vây từ ngoài lọt vào trong thành.
Ngày
5 tháng 3, Travis tập họp quân thủ thành một lần cuối, thông báo cho
toàn quân, sự thật là thành sẽ không thể nào giữ nổi vì lực lượng đôi
bên quá chênh lệch, lại thiếu súng ống đạn dược, ngay cả lương thực, nếu
ai muốn bỏ thành thì ông cho phép rời ngay, vẫn còn kịp. Mọi người đều
đòng lòng tử thủ, chỉ trừ một người xin được ra đi.
10
giờ đêm ngày 5 tháng 3, đại pháo của quân Mễ ngưng bắn hoàn toàn. Tướng
Santa Anna tiên đoán quân đồn trú sẽ rơi vào giấc ngủ say sau bao nhiêu
đêm mệt mỏi vì tiếng đại bác. Nửa đêm quân Mễ lặng lẽ tiến gần về chân
thành, 500 kỵ binh Mễ bao chung quanh thành ở vòng ngoài để bắt những
lính đào ngũ của cả hai bên.
Khi
còn cách chân thành vừa tầm súng, quân Mễ la to “Hoan Hô Santa Anna”.
Tiếng la vang dội vào thành đánh thức quân trong thành vào vị trí chiến
đấu, gia đình vợ con lính được đưa vào trong Nguyện Đường của thành để
được an toàn hơn. Travis động viên dân quân bằng khẩu hiệu “Hỡi các
chiến hữu, tụi Mễ đang tấn công chúng ta, Hãy tống chúng nó vào Địa
Ngục, quyết không đầu hàng”
Quân
trong thành không có đủ đạn đại pháo nên tọng bất cứ mảnh sắt nào vào
trong họng súng kể cả bản lề cửa, đinh, móng ngựa, những phát đại bác
bắn ra như một phát đạn shotgun khổng lồ, vung vãi miểng ra khắp nơi làm
thiệt hại không ít quân Mễ.
Travis
bị tử trận ngay trong đợt tấn công đầu tiên. Mặc dầu không có người chỉ
huy, quân Mễ vẫn không tiến vào được. Trong vòng 15 phút quân Mễ đã tấn
công 3 đợt, mỗi đợt tấn công không lên được thành lại kéo ra để sắp xếp
chuẩn bị cho đợt kế tiếp. Đợt tấn công cuối cùng quân Mễ dồn về phía
bắc thành, nơi đó tường phòng thủ rất mỏng manh, dễ bị chọc thủng, Phía
bắc rồi lần lượt phía nam và đông đều bị thất thủ. Quân Mễ tràn vào
thành như nước vỡ bờ. Quân trong thành rút về Nguyện Đường và những căn
nhà gạch trong thành, từ đó chĩa súng bắn ra ngoài. Một số nhỏ dân quân
không rút kịp bèn ẩn nấp trong giao thông hào giữa tường thành và sông
San Antonio River, từ nơi đây có thể bắn trả quân kỵ binh Mễ lội qua
sông để tấn công mặt phía tây. Với quân số gần 500 kỵ binh tràn qua, tất
cả đám dân quân dưới giao thông hào đều tử trận. Một số nhỏ dân quân
khác thoát ra ngoài thành về phía đồng cỏ phía đông nhưng bị kỵ binh Mễ
đuổi theo giết sạch. Nhóm dân quân cuối cùng rút vào cố thủ trong các
căn nhà gạch và Nguyện Đường. Quân Mễ bắn đại bác phá xập tường rồi tràn
vào bên trong. Bowie bị giết trên giường bịnh. Những người khác đều
chiến đấu đến giọt máu cuối cùng. 6:30 sáng, quân Mễ hoàn toàn làm chủ
thành ALAMO, kiểm soát từng tử thi, ai còn cử động đều bị đâm chết.
Trong
những dân quân tử trận ngoài hai thủ lãnh như Travis và Bowie, Davy
Crockett thủ lãnh một đám nhỏ dân quân tình nguyện là nổi tiếng hơn cả.
Ông là dân biểu liên bang đại diện của tiểu bang Tennessee, vì bất đồng
chính kiến với Tổng Thống Andrew Jackson nên đầu quân vào Texas để phòng
thủ thành ALAMO. Ông đã giết chết it nhất 16 lính Mễ bằng dao găm trước
khi bị đâm chết, trong khi con dao của chính ông còn cắm sâu trong một
xác lính Mễ.
Davy Crockett
Hollywood đã làm rất nhiều phim về Davy Crockett như một người hùng, người khai phá của Hoa Kỳ.
Các sử gia ước lượng khoảng 400 - 600 quân Mễ tử thương và dân quân bị giết khoảng 182-257 người.
Những
người không phải là dân quân đều được thả cho đi, trong đó có cả một nô
lệ da đen của thủ lãnh Travis và rất nhiều thân nhân của nghĩa quân.
Santa Anna cho mỗi phụ nữ một tấm mền và 2 đồng tiền Mễ bằng bạc (silver
pesos) làm lộ phí, đồng thời nhắn tin rằng không ai có thể đánh bại
đoàn quân viễn chinh của ông!
TEXAS tuyên bố độc lập
Trong
khi thành ALAMO bị vây ngặt, các dân biểu họp đại hội và đồng thanh
tuyên bố thành lập nước CỘNG HÒA TEXAS và chỉ định Sam Houston làm Tổng
Tư Lệnh đoàn nghĩa quân khoảng 400 người! Còn đang chờ đợi để tới giải
cứu thành Alamo, họ vẫn chưa biết rằng thành Alamo đã thất thủ. Chỉ vài
giờ sau những người được thả ra từ Alamo đến báo tin, Tướng Sam Houston
quyết định tất cả dân chúng, quân đội và chính phủ mới thành lập rút
chạy về hướng đông. Mặc dầu thiệt hại nặng khi tấn công thành Alamo,
quân Mễ vẫn đông hơn quân Texas gấp 6 lần!
Santa
Anna nghĩ rằng, sự tàn sát thành Alamo sẽ làm khiếp đảm đám quân ô hợp
và nhỏ bé của Sam Houston và trước sau gì cũng tan rã. Nhưng ông đã lầm
vì quá tự tin và kiêu ngạo.
Thành
Alamo bị tàn sát làm nổi lên hào khí khắp nơi, thanh niên ào ạt đầu
quân dưới quyền Sam Houston. Nếu Santa Anna không quá độc ác, chưa chắc
Sam Houston đã có một số quân đông và lòng quyết chiến như vậy.
Trận chiến cuối cùng
Buổi
chiều ngày 21 tháng 4 năm 1836, Sam Houston ra lệnh tấn công quân Mễ
bên bờ sông San Jacinto, nằm ở phía đông của thành phố Houston bây giờ.
Trận chiến chỉ kéo dài 18 phút ngắn ngủi, dân quân luôn hô to khẩu hiệu
“trả thù cho thành Alamo!”. Quân Mễ thiệt hại khoảng 630 người và hơn
700 bị bắt làm tù binh, trong khi chỉ có 9 dân quân Texas bị tử trận.
Cuối
cùng Santa Anna bỏ chạy và bị bắt làm tù binh ngày hôm sau đó. Sam
Houston tha mạng cho ông tướng kiêm Tổng Thống Mễ Tây Cơ và buộc ông ta
ký hòa ước trả độc lập cho nước Cộng Hòa Texas. Sam Houston được bầu làm
Tổng Thống đầu tiên. Sau khi Texas xin sát nhập vào hiệp chủng quốc Mỹ
Châu (USA), Sam Houston được bầu làm Thượng Nghị sỹ, rồi Governor của
TEXAS.
Cuộc đời của Sam Houston
Đó
là một cuộc đời ngoại hạng, một tấm gương lớn cho nhiều người noi theo.
Ông sinh ra ở tiểu bang Virginia nhưng lớn lên ở tiểu bang Tennessee.
Sống ở nông trại và chơi rất thân với đám người da đỏ Cherokee. Khi cuộc
chiến giữa Hoa kỳ và Anh Quốc lần thứ nhì bắt đàu, ông đầu quân làm
binh nhì. Leo dần đến chức Trung Úy rồi giải ngũ đi học luật và hành
nghề luật sư. Đắc cử dân biểu liên bang 2 lần đại diện cho tiểu bang
Tennessee, sau đó đắc cử Thống Đốc Tennessee. Chưa hết nhiệm kỳ ông xin
từ chức về sống với bộ lạc da đỏ Cherokee sau đó dọn về Texas cùng với
một số bạn bè thân thiết. Được cử làm đại diện cho vùng Nacogdoches
trong đại hội bàu chính phủ lâm thời của nước Cộng Hòa Texas.
Trong
cuộc nội chiến Nam Bắc Mỹ ông rất chống đối việc rút Texas ra khỏi liên
bang Hoa Kỳ, nhưng phải chiều theo đa số. Trong cuộc nội chiến Bắc -
Nam, chính phủ phía Bắc yêu cầu ông gia nhập Bắc quân nhưng ông từ chối
vì không muốn bàn tay mình nhuốm máu người miền nam. Cuối cùng ông về
hưu và chết ở Huntsville, đó là một thành phố nhỏ phía bắc của Houston
bây giờ.
Quý
vị nào lái xe từ Dallas về Houston cũng nhìn thấy tượng một ông già
chống gậy màu trắng khổng lồ bên xa lộ I-45, đó đích thực là ông. Cuộc
đời của ông cho chúng ta rất nhiều bài học. Ông là người sãn sàng chiến
đấu cho quyền lợi chung của dân tộc, hy sinh quyền lợi riêng tư của mình
vì đại cuộc, không tham quyền cố vị, không hãm hại người không đồng chí
hướng với mình, biết rút lui khỏi quyền lực đúng lúc. Hãy nhìn lại bao
nhiêu lãnh tụ trên thế giới, lấy danh nghĩa vì quốc gia, vì dân tộc,
tranh giành quyền lực và mãi mãi bám lấy nó cho đến chết hay bi kẻ khác
lật đổ. Thế gian này được mấy người như Ông Houston, nhất là vào thời mà
sự tôn thờ chủ nghĩa cá nhân còn đang thịnh hành trên địa cầu! Tôi xin
ngả nón nghiêng đầu kính phục và thắp một nén hương lòng cho ngài.
Những
ngày gần đây, bao nhiêu cuộc cách mạng đã sảy ra trên thế giới nào là
cách mạng Nhung, cách mạng Hoa Hồng, cách mạng Hoa Tulip, Tất cả cùng
chung một mục đích lật đổ chế độ độc tài hại dân hại nước. Những kẻ cầm
quyền đó chỉ nghĩ đến quyền lợi riêng tư của chính họ mà thôi! Bao giờ
đến cách mạng Hoa Nhài hay Hoa Sen nhỉ?
Minh-Đạo & Nguyễn Thạch-Hãn
No comments:
Post a Comment