Saturday, October 29, 2016

Tháng Mười. Những chùm hoa dại.

  Từ những ngón tay xinh
  Từ trái tim mềm mại
  Đời nở đóa tình yêu.. 
                                     
( Riêng MP)

Bao giờ, chạy xe qua khoảng rừng nhỏ, tháng mười , mùa Thu lưt thướt trên những tàng lá  Phong , vuốt ve từng vạt cây vào mùa khoe lá chớm nẩy Đông. Mỗi khi qua đó, tôi cũng nhớ, nỗi nhớ dài đủ mang tôi vượt khỏi ngã tư, cây xăng mới mở và khi trở lại khoảng rừng cũ, thường, tôi ngừng một chút, hơi lâu ở bảng stop..và mơ hồ như mình đang tìm kiếm một điều gì...Rất chênh vênh,và cũng rất ngổn ngang.
Tháng mười...
Ở khoảng rừng mùa thu lốm đốm nắng vàng, tôi và bạn đã có những chiều đi lang thang, từ đầu khu rừng nhỏ đầy bụi gai đến những vạt hoa tím hồng cao ngất nghểu. Hoa vàng mọc um tùm, mạnh mẽ như muốn mở cho hết, uống cho hết vạt hương dịu dàng mang gió mùa thu, nó chen chúc với những cọng hoa dại mảnh dẻ phơn phớt chùm bông phấn nhỏ . Bao giờ  tôi và bạn cũng mang về nhà,  một bó hoa dại không xuể hai vòng ôm. Hai đứa hít hà " Hoa rừng mà đẹp ác liệt luôn ". Bạn cắm cúi cắt cành, tỉa lá, chưng hoa trong bình thuỷ tinh lớn, có những đường nếp xòe xinh xắn mà tôi nói, dành đặc biệt cho bạn cắm hoa.  Chỉ hoa dại và cọng xanh gầy lơ thơ, dưới bàn tay khéo léo của bạn, nó bỗng trở nên quá chừng đáng yêu.
Cái bình thuỷ tinh nếp xanh xòe hoa ấy, đã héo hắt từ khi bạn rời khỏi..
Bạn tôi. Gương mặt thanh tú dịu dàng với đôi mắt biết cười. Đuôi mắt với những nếp lo lắng đậu bâng quơ theo ánh nhìn bâng khuâng.Trong chiếc đồng t đen tuyền thăm thẳm,, bạn nhìn đời  rộng mở bằng  trái tim ngườì nghệ sĩ. Với bạn, ai cũng tử tế, ca sĩ nào cũng hát hay ( bạn lý luận ,vì người ta là ca sĩ mà) Bạn nhìn thấy những ưu điểm của người khác nhưng không nhìn cho hết những ưu điểm tuyệt vời của mình.
Một  phụ nữ rất dễ thương và ngọt ngào. Ngọt ngào như nắng sớm Và man mác tựa gió thu..
Cũng mùa thu năm nào, chúng ta gặp nhau trong kỳ ra mắt Tuyển tập truyện ngắn 14 tác giả . Bao lâu rồi nhỉ. Hơn mười năm, có lẽ..( A, nên dừng một chút ở đây để cám ơn Phạm Ngọc đã mở cánh cửa thơ, văn cho chúng ta va vào nhau) Hôm ấy, bạn gầy mảnh mai trong chiếc áo dài xanh da trời mà mầu sắc cũng dịu dàng khép nép như chính chủ nhân. Chúng ta, chỉ bâng quơ vài câu..nhưng sự đồng điệu ẩn náu đâu đó không thể diễn tả bằng lời.
Có những điều  giữ rất riêng khi nghĩ về nhau. Một chút kỷ niệm, một chút chia xẻ cũng đủ là niềm vui. Hôm đó, tôi không được nghe bạn đàn hát. Tưởng tượng trên sân khấu nhỏ bé, dưới chùm đèn vừa đủ ấm áp, gương mặt bạn khi cúi xuống trầm ngâm thả từng phím đàn theo mấy ngón tay gầy. Phải là dễ thương lắm. Nồng nàn lắm. Có ai hôm đó ghi lại hình ảnh của bạn không. Tôi ước gì được  thấy, được nghe. Bạn nói phải cắt móng tay vì lâu, rất lâu bạn không còn hứng thú đàn hát nữa.
Thật buồn biết bao, nếu lúc nào, những phím nhạc trở nên xa lạ với mình.
Khu rừng mỗi ngày tôi qua,Thu như chớm sang Đông. Đôi lúc tôi dừng xe, đi bộ trên những vạt cỏ khô, ngắm nhìn  những chùm hoa vàng dại  nằm lẻ loi bên đường, Nó mang cho ta cảm giác vừa đơn độc vừa gần gũi. Từng kẽ lá đâm chồi nỗi nhớ.. Vẫn nghe như đâu đó tiếng cười trong trẻo của bạn và những bước chân hai đứa tha thẩn, hôm nào, mang về nhà một rừng cỏ dại. Tôi và bạn ít gọi cho nhau nhưng không có nghĩa là chúng ta không nhớ nhau. Nỗi nhớ , không có tên gọi .  Nó bàng bạc và mênh mông. Nó gợi nhớ bất kỳ hình ảnh nào ta bắt gặp trong ngày , và bởi không có tên gọi nên nó luôn tha thướt trong không gian ta đang sống. Không hiện hữu mà vô cùng gần gũi. Dù sao. Nơi nầy. Khu rừng. Mùa Thu. Những chùm cỏ dại. Dù bạn đi xa bao nhiêu, dù bạn tất bật với đời sống, chúng ta vẫn có một kỷ niệm để nhớ về.

Rất riêng. Phải không ?
Lâu. Rất lâu chúng ta không gặp nhau, sau tháng mười năm đó. Bạn và công việc, đủ thứ bận rộn. Khi thì ở Cali chăm sóc mẹ, khi thì về lại nhà..an ủi chồng. Bạn như con thoi loay hoay ngược, tất tả xuôi. Nhưng thật ấm lòng khi nghe tiếng của nhau, âm thanh trong trẻo qua giọng cười, và tôi tưởng tượng, lúc ấy, chắc bạn đang nhìn ra ngoài vườn, chăm chú theo dõi cọng nắng xiên ngang vạt cỏ, bạn sẽ lan man nhớ mầu nắng ấy, nơi chúng ta từng đi qua, nắng tháng mười và những chùm hoa dại...

MP. Cô bạn nhỏ dễ thương.
     Chúng ta sẽ nhớ, đang nhớ và đã nhớ. Dù -nơi- nầy- hay- nơi -kia...

                    Từ khu rừng hoa dại
                     Mùa thu vừa ghé qua..
                     Từ những ngón tay xinh
                     Từ trái tim mềm mại
                     Đời nở đóa tình yêu.... (Nt)                                   

No comments:

Post a Comment