Wednesday, September 30, 2015

Thu - Nhật Tân PBC72

Qua khỏi chiếc cầu nhỏ không tay vịn, ghép sơ sài những mảnh gỗ thông mầu xám đục, cô không kìm hãm được tiếng kêu ngạc nhiên: Trước mặt, bên cạnh, sau lưng... nắng thu no óng mật, roi rói tràn ngập khu rừng Cypress. Nắng tinh nghịch nương theo tàng lá nhỏ, đùa cợt ngả ngớn trên những dây leo Spanish một mầu sáng bạc. Hàng hàng nối tiếp, thân cây ngất nghểu, rễ xòe khuỳnh cao chắc nịch, nhánh cây quấn quít cọng lá chìa ngang mềm mại như bước chào duyên dáng của người vũ công trong điệu múa kết thúc.
Mùa thu, lá chuyển vàng lót thảm. Trơ trọi trên cành, từng lớp dây leo rủ bám, phủ lơ lửng trong thinh không vô vàn lớp tóc rối lười chải. Phía xa hơn, xa hơn, ngoài chùm tóc rối, muôn nghìn sợi dây leo mỏng manh theo cành tua tủa, che đỡ những vạt áo bươm rách như lá và cành kia đang khóc chừng cho mùa thu về, rừng thưa rời lá vội.
Ngôi nhà gỗ đơn sơ, cửa viền xanh nằm khuất sau hồ. Ven tường, lấm tấm mấy cụm hoa vàng. Cô đưa mắt nhìn quanh.
Anh xuất hiện từ mé sông, đầu đội mũ , tay vung vẩy chiếc cần câu. Hình như khuôn miệng hay nói cười kia đang huýt gió. Anh bước như lao về phía cô. Đâu đó, rừng xôn xao xanh ngời nắng sớm.
Cô yêu quá nét trẻ trung nơi anh. Yêu đôi mắt nồng nàn gom hết thẩy mùa thu vàng rực xung quanh. Trong vòng tay mạnh mẽ của anh, cô như được khoác thêm chiếc áo lụa mới, nhẹ nhàng, thênh thang mà không lần nào cùng mang một cảm giác tương tự.
Cô hỏi khi mắt nhìn hai ống quần jeans nhẹp nước:
"Anh câu cá ra sao?”
"Một con catfish to lắm. Anh thèm ăn món cá hấp với nấm hương của em.”
"Em về lại chuyến bay mười giờ. Chỉ có mười hai tiếng cho anh thôi.”
"Vậy là cũng hạnh phúc cho anh lắm rồi..”
Cô nắm tay anh. Lá khô vàng sẫm khua rộn ràng dưới chân. Cô giang tay, nhón chân, hít thở hơi hướng đất trời bằng nỗi háo hức rất trẻ con. Khi mùa thu cởi lần từng cúc áo, thả qua tầng mây chút nắng dịu dàng, gạn lọc và đổ xuống trần gian ngọn gió ngòn ngọt âm ẩm hơi thu thì sao không mở lòng đón nhận nó, thật thà như thuở tình mới lớn.
Chẳng phải vượt ngàn dặm tìm nhau, cô cũng chỉ mong ước chừng ấy hay sao. Không phải họ đã chỉ từng mơ ước được sống với nhau, một thời khắc, một ngày của một đời… Dù, bắt đầu hay kết thúc.
"Em muốn đi một vòng thăm lại thành phố không?”
"Em nhớ mang máng lần...”
"Lần đầu mình gặp nhau, đúng không? Đừng nói với anh em chỉ mang máng nhớ thôi nghe.”
Lần đầu mình gặp nhau. Vậy đó mà không còn đủ ngón tay để đếm. Cô gặp anh tình cờ qua giới thiệu của người bạn lần đi công tác . Bữa tiệc đêm kéo dài chờ coi hoa Quỳnh nở. Lá Quỳnh xanh sậm, cuống dài, rộng hơn gang tay, lá mới nứt lần theo từng kẽ cánh, chồng từng lớp quấn quít bên những cành Dao cuống nhỏ. Nửa đêm, nhụy hé cánh, từng chút, từng chút xinh nhẹ, trắng sữa như bàn tay trẻ con. Qua nửa đêm cánh đầy tròn trĩnh. Hoa nở lớn rực rỡ như vừa khoác lên chiếc áo dạ hội trong muốt chứa cả không gian thơm ngát. Sức sống mãnh liệt ẩn trong từng cử động, khi chuyển mình nhẹ nhàng theo mỗi gân hoa làm cô háo hức. Cô bối rối khi đứng lên, đụng phải tiếng ai cười nhẹ phía sau. Anh nói “Hôm đó, em như cô bé mới lớn, trẻ con đến ngộ...”
Rồi lần đầu. Một đoạn đường vui chân xuống phố. Mọi người lạc nhau trong đám đông ngày hội nhạc Jazz. Con phố tràn ngập người. Người ta ca hát, nhảy nhót ngoài đường, trên hè phố chật. Người ta chen chúc bên hành lang, xung quanh ô cửa xem các ban nhạc Jazz biểu diễn. “Nửa đêm, ngồi ở bar, nhấp chút rượu nghe nhạc Jazz, loanh quanh đâu đó, âm thanh buồn bã, nức nở như tiếng khóc bi thiết của người nô lệ da đen. Không thể tìm đâu ra, điệu nhạc nào có thể não ruột hơn”.“Anh thường ra đây ?” “Không thường lắm. Đại khái những lúc buồn, hoặc có bạn bè, mà chắc là buồn nhiều hơn .”
Nụ cười anh chợt thắp trong bóng tối. Không biết từ lúc nào, bàn tay cô gọn nhỏ trong tay anh. Anh mua cho cô ly rượu Magarita. “Rượu nầy nhẹ và ngọt. Em uống được”. Họ chìm lỉm trong hộp người. Bước chân cô, con se sẻ tưởng đã ngủ yên chợt dậy mình đập cánh, lao theo sức sống trẻ trung nơi anh, theo tiếng cười vô tư như trong đời sống anh, chưa từng hệ lụy.
Họ cùng dán mũi vào những khung cửa kính, ngó từng ban nhạc với điệu kèn, tiếng trống. Âm thanh nhạc Blue trầm bổng, tha thiết. Công viên thành phố với bức tượng khắc khổ của Louis Armstrong, người nhạc sĩ da đen thiên tài đã dùng cây trumpet đưa những tiếng vọng hoang dã của Africa, tiếng nhạc quân hành hùng tráng , thêm nét trữ tình của nhạc Pháp, dữ dội của Tây Ban Nha vào LA trong đầu thế kỷ 19... Bức tượng mầu xám, người ta khoác trên vẻ cô độc của người nhạc sĩ chiếc áo choàng dài phủ gối. Bao năm, người nhạc sĩ đứng một mình, chìm lẫn trong bóng tối công viên. Lặng lẽ. Ông đứng cô đơn ở đây nhưng âm nhạc của ông đang rộn rã ngoài kia.
Có ai còn nhớ tới ông.
Hình như dạo đó cũng vào thu. Bầu trời ném vạt sao xa. Mùa thu theo hương gió khẽ khàng thơm tóc rối. Khi hai đốm lửa ân cần trong đôi mắt anh cúi xuống, mật ngọt theo những mảng nắng đêm, ứa phủ nồng nàn dấu vội vã mùa thu xung quanh, và mùi lá khô theo hương người quyện mãi miết trời đêm.
Một cuộc tình bắt đầu gai nhọn tai ương.
Trí nhớ cô chỉ ghi lại chừng ấy.. Những tình cờ tưởng là chỉ ghé qua một lần trong góc đời sống, nhưng thật sự, chừng đó năm yêu nhau, họ như chiếc lá trôi hoài theo dòng nước, không mong mỏi thời gian chờ phía trước, lại càng không chờ đợi một bến ghé bình yên. Cô vẫn quay tới lui trong công việc, nhiều nơi đi, nhiều chỗ về; anh với gia đình, nợ nần đời sống... Họ chưa hề đặt lên bàn cân, hoặc đòi hỏi một điều gì để phải đứng trước sự chọn lựa, mà làm sao có thể hay có quyền để chọn lựa. Hai người, trước sau không ai đủ can đảm để tự tìm cho mình câu trả lời
Họ, với thương yêu khắc khoải vẫn đi bên cạnh đời sống nhau, chừng nào có thể.
"Em nghĩ gì vậy?”
"Không. Không gì đâu.”
Mé sông hiện mập mờ lối cỏ. Nước ngập chuyển mầu úng thẩm.. Nắng óng ả áp má theo hàng cây rủ bóng trên mặt nước, lăn tăn những gân sóng nhỏ như bức tranh mùa Thu, tình cờ mang thêm vào không gian cảm giác vừa bình yên vừa xao xuyến..
Một người đàn ông da đen từ bờ rạch ngược lên. Nước da bóng dòn, chắc nịch, hai cánh tay dài hơn bình thường, thân hình cao lớn. Hàm răng trắng bóng chào hai người với ánh mắt thân thiện. “Jack, bạn đi câu với anh” Anh giải thích và giới thiệu cô. Jack chìa ra một mảnh gỗ với lớp vỏ đen sần sùi, to bằng bàn tay.
"Hắn tặng em đó.”
"Tặng em ? Miếng gỗ nầy...”
"Đừng coi thường nghe cưng. Đây là mảnh gỗ lấy từ cây Sồi khoảng thế kỷ 17. Người ta nói rằng, chính tại cây Sồi nầy, Jean Lafitte, một hải tặc nổi tiếng , chuyên cướp đồ đạc hàng hóa của người Spanish trên vùng biển, đã từng giúp Louisiana đánh bọn British để giành lại New Orleans. Chuyện kể cũng tại mảnh gỗ sồi mà em cầm trên tay đó, chỉ trong một đêm, Jean Lafìtte đã giết năm tên cướp biển trong một trận tử chiến.
Mảnh gỗ sồi, những đường vân chạy li ti, nhìn không có gì đặc biệt. Nhưng không hiểu tại sao, mơ hồ, nó mang lại cho cô cảm giác bất an.
"Nhà hắn có một khúc gỗ to hơn. Hắn nói nó tượng trưng cho sự tự tin và may mắn. Bởi vậy, vợ hắn bỏ đi mấy lần rồi cũng bò về.”
Anh càu nhàu khi thấy đốm sáng chế diễu đậu trong mắt cô:
"Khỉ ơi là khỉ. Anh đâu có nói em.”
"Thì cũng gần như…”
Cô nghĩ ngợi bâng quơ. Không phải đã bao lần, hàng trăm nghìn lần từ mùa thu nào xa lắc, họ đã thử chia tay.Thử thôi mà, khi nỗi nhớ khua về, cô ốm o gầy rạc, và anh bộ xương phất phơ lên xuống. Và, họ cùng quay lại, lần nữa, lại chia tay lần nữa… Rồi quanh quẩn qua lại trong ngõ cụt, mất phương hướng, tìm mà không thấy lối ra.
Căn nhà nhỏ, bàn ghế đơn giản, trên vách móc ngang dọc những cần câu cá. Cửa sổ rộng mở hướng phía rừng, ngan ngát mùi gỗ thông, mùi lá khô ẩm nước.”
"Em uống chút Pina Colada nghe cưng", “Cho em chút cà phê được rồi.”
Cô chống cằm, ngó anh hí hoáy mở hộp nước dứa. Cả khi anh cúi xuống, mở nắp múc cà phê, hay khi mở tung các cửa tủ tìm lọ đường, dáng vẻ vụng về y hệt như cô tưởng tượng.” “
Anh rất dễ thương, biết không ?”
"Anh ghét cái chữ rất của em.”
“Sao?”
"Châm biếm. "
Cô cười một mình. Anh lúc nào cũng kỳ cục và đáng yêu.
Cô nhớ lại cảm giác rộn ràng khi nghe phân công tác về nơi anh ở. Cảm giác lạ lùng của thời mới lớn, hồi hộp nhìn đồng hồ chờ đến chỗ hẹn. Hồi hộp sợ trời mưa và người tình không đến. Rồi phân vân không biết chọn mầu sắc áo, chải tóc kiểu nào cho người tình vẫn thấy nét hấp dẫn, trẻ trung của mình. Bao giờ cũng vậy. Nghe tiếng nói của nhau hay được thấy nhau sững mặt, những sợi gân rung động trong cô đồng tỉnh thức từng chặp, từng chặp và ngộp thở như người mang bịnh đau tim đến thời kỳ kinh niên, lâu lâu nhói ngực.
Họ cùng đứng cạnh cửa sổ, nhìn mùa thu lướt qua những tàng cây khẳng khiu, cây nọ xòe bám đỡ cây kia nương náu. Trời nhả nắng lụa trên những dây leo, đùa nghịch vùng tóc sợi ngổn ngang. Khu rừng mùa thu, ân cần ban phát cho họ những khoảng khắc tuyệt diệu mà suốt đời, bóng hạnh phúc luôn lạ mặt với họ. Hạnh phúc, nếu nói theo một nghĩa nào, chỉ chừng mực tương đối, chỉ có mặt trong quá khứ hay hiện tại, là phút giây nào đó vĩnh cửu trong đời sống, là vệt mầu sắc đẹp đẽ bám trên mặt đồng hồ bị khô cứng theo thời gian, không bất biến, không mờ nhạt thì cô đã nhận đủ.
Jack xuất hiện đột ngột ở thềm cửa. Hắn đưa ngón tay ra hiệu, vẻ mặt hốt hoảng.
Họ thì thầm. Có điều gì khác thường, tia mắt anh hướng về phía cầu gỗ.
Jack bước vào.
"His wife’s comimg. Did you know her?” Hắn chồm vội cánh tay dài đen nhẻm qua vai cô. Gần đến nỗi, cô nghe cả hơi thở đầy mùi thuốc lá. Mọi cảm giác trong cô đông cứng.
Một người đàn bà, nón trắng viền nâu, bộ đầm bông đỏ xuất hiện ngay cửa. Tai cô lùng bùng. “ His wife”. Người phụ nữ ngó sắc sảo hơn trong hình cô đã thấy nhiều lần khi anh mở bóp. Mắt không nhìn về hướng anh, nhưng lúc nầy, cô có thể nghe được, rất rõ, tim anh cũng co bóp đau tức như cô. Và anh, anh có thể dấu vẻ bối rối trên gương mặt vốn rất điềm tĩnh của anh hay không.
Tội nghiệp anh.
Người đàn bà bước hẳn vào nhà.
Cô khổ sở, ngứa ngáy, và gần như nín thở trong vòng tay nồng nặc mùi mồ hôi khi Jack giới thiệu qua lại. Cô biết, đôi mắt kẻ chì đậm kia đang cười cợt “Đẹp mặt dữ. Cặp bồ với Mỹ đen.”
Cô cựa quậy trong mẩu đối thoại giữa chàng và “his wife”:
"Mới sáng anh đã mất tiêu. Có đi cũng làm ơn cho em biết là anh đi đâu chứ?”
"Anh đi câu với Jack mà.”
"Mình đâu ăn cá bao nhiêu, lần nào em cũng mất công mang cho"
"Thú vui của anh mà "(chữ mà lấp lửng sau tiếng thở dài)
Người đàn bà kéo chiếc ghế đối diện, nhìn ngắm cô như đang đánh giá một món đồ chơi lạ. Ánh mắt đậu theo nhánh tóc nâu, phân vân nơi chiếc mũi thanh tú và làn da ửng hồng của cô. “Are you Vienamese?”
"She came from Mexico.” Jack nhanh nhẩu, kéo vai cô áp sát vào ngực hắn.
"Mễ hả? Á à...”
"His wife” quay sang anh:
"Con nhỏ nầy giống Việt Nam hả anh. Tóc nó đẹp, em thích nhuộm nâu như vậy. Anh hỏi thử tóc nó nhuộm hay tóc thiệt vậy? Ủa mà kỳ, đâu phải em không biết con vợ thằng Jack. Mấy lần đi chợ dẫn theo lũ con lóc nhóc đâu ba bốn đứa lưng lửng cỡ nhau. Em không tin nó kiếm được con bồ đẹp vậy.”
“Chuyện thiên hạ, em để ý làm gì.”
"Chuyện thiên hạ...” Cô kín đáo hất nhẹ vòng tay Jack qua khỏi vai. Cô muốn khóc và thật sự muốn nhìn tận mắt khuôn mặt của anh. Nó có phơi bày sự khổ tâm và bẽ bàng như tâm trạng của cô? Khi người đàn ông phải dối vợ, vai trò họ sẽ diễn như thế nào, chắc phải tài tình hơn một nghệ sĩ trên sân khấu. Vai trò không soạn trước, không mẫu đối thoại, chỉ có người trong cuộc hẳn trăm lần khó hơn hàng mắt nhìn khán giả.
Thì đó. Dù yêu thương đến ngần nào, dù cần thiết nhau hơn cả đời thường có sẵn, cô muôn đời là kẻ lạ mặt bên thành trì cuộc sống của anh, và kẻ thứ ba là cô đây, chờ đợi thêm gì trong cái chung cuộc, trước sau chỉ là -chuyện-thiên -hạ - trong đời sống anh
"Em về trước đi. Làm ơn cho anh được thoải mái đôi chút.”
"Thoải mái là sao ? Việc nhà đăng đăng đê đê, anh đi làm công việc của kẻ nhàn rỗi. Một ngày nghỉ bỏ vợ con đi câu cá anh gọi là sở thích sao ? Hay là...(viền kẻ đen liếc qua cô).
Anh lắc đầu, quay lại.
Đôi mắt không nhìn ai nhưng trái tim khổ sở dường như hướng về phía cô "Em hiểu dùm anh, nhỏ ơi!”
Giọng anh mang vẻ chịu đựng nhiều hơn giải thích:
"Em nói sao cũng được. Chiều anh về.”
"Vậy em chờ anh đến chiều.”
"Tùy em.”
Người đàn bà mở túi xách, soi gương, tô thêm lớp son môi mầu hồng đậm, đường kẻ viền môi mầu đỏ nhạt. Áo cánh ngắn, tay trần xoắn mấy lớp vòng bạc leng keng ngó thật vui mắt. Cô hít sâu, cố thở ra một hơi dài. Đã đến lúc, mình phải đứng lên và tự động rút lui vào hậu trường. Sự có mặt của mình bây giờ chỉ gây thêm nỗi khó xử, phiền luỵ cho anh. Biết là vậy mà sao mũi nóng ran muốn khóc
Ôi, tội tình cho ngàn dặm tìm nhau. Tội tình cho mười hai tiếng đồng hồ chỉ ao ước một góc ngồi nhỏ nhoi, trong chừng đó lần khát khao. Chẳng lẽ thế giới nầy quá chật hẹp, không thể dành cho chúng ta một chỗ ngồi bình yên, dù chỉ là khoảnh khắc ?
Bám cánh tay của Jack, cô nói “Tôi muốn ra ngoài, Jack à. Trong nầy nóng quá”.
Cô nghe trái tim đau thắt và giọt nước mắt cứa lạnh khi vượt ngang qua anh. Cặp mắt anh… Trời ơi, cho đến chết không bao giờ tôi có thể quên được đôi mắt ấy. Nó nhấn chìm tôi và anh trong tận cùng nỗi tuyệt vọng, trong nỗi thảnh thốt của tấm màn chắn mà chúng tôi như hai con cá đuối sức, bị xiết chặt, đứt đoạn bởi lớp lưới sắt khổng lồ chực nuốt chửng thấu thịt da xương tủy.”
"Jack à. Tôi quên khúc gỗ may mắn...” Cô kiếm cớ muốn quay trở lại, chẳng biết để làm gì. Có thể, chỉ để nhìn anh trong một chớp mắt cho kéo đủ mười hai tiếng của hơn ngàn dặm tìm. Có thể hỏi lại lòng mình. Rằng… Chẳng lẽ kết thúc của cuộc tình chỉ gói gọn chừng đó. Hoặc, làm khán giả theo dõi tiếp vở bi kịch mà không biết, gương mặt của nhân vật chính, đến màn chót có hoàn thành xuất sắc vở diễn (Mà đã chắc gì là bi kịch).
"Trở lại, để làm gì. Miếng gỗ may mắn đó, chỉ là sự thêu dệt theo truyền thuyết, có thể, nó may mắn với người nầy nhưng lại bất hạnh với người kia.”
Nước mắt ứa lặng lẽ, cô lần ra phía cầu vịn. Hình như mình đã đánh mất điều gì đó trong căn nhà gỗ sau lưng. Cô nhớ, mang máng nhưng lại không biết chính xác đó là gì. Hình như nó là trái tim đau, là giọt nước mắt khô gói trong cuộc tình đành đoạn, tình đã cũ dọn cho ngày rất mới. “Chưa đủ một vòng quay. Tháng ngày xanh đã lạ. Chưa đủ một vòng quay. Anh đã thành kẻ khác...” Câu thơ của ai vậy kìa. Ôi, mình lầm lẫn đủ thứ. Bao giờ mình mới chịu nhìn rõ vào thực tế, mới không mơ hồ về hai chữ hạnh phúc mà cuối đời đâu đó, không có anh cùng.
Tiếng bước chân hấp tấp của Jack đuổi phía sau:
"Cô đi đâu. Để tôi đưa cô đi”.
“Tôi ra phi trường. Cám ơn. Xin cho tôi được yên.”
Nước mắt cô đọng vuốt theo câu nói. Jack có vẻ khổ sở, nếp nhăn xệ nơi khóe môi, hai bàn tay to bè xoắn vào nhau, tia mắt của hắn nhìn cô đầy vẻ cảm thông, bứt rứt.
"Đừng lo cho tôi. Tôi sẽ gọi cho anh ấy khi về đến nơi”
Một bước nữa, qua khỏi cầu vịn, cô sẽ bị nuốt chửng vào con đường xuyên bang chia nhiều nhánh. Cô chồn chân đôi phút trên miếng gỗ mục mà mới vừa đó...
Hạnh phúc thật kỳ lạ. Buồn vui, hạnh phúc hay đau khổ chỉ cầm bằng một nhịp cầu lỡ..
Nghĩ cho cùng… Trong tình huống bất ngờ, anh chẳng thể làm điều gì khác, hoặc đòi hỏi nơi anh một thái độ nào khá hơn. Vậy sao… Cô vẫn không thể chấp nhận màn kịch vừa diễn ra, nó khôi hài quá. Hay mình chỉ là một diễn viên tồi? Thì đó. Muôn đời, em chỉ là kẻ lạ mặt trong cuộc sống của anh. Cuộc sống sắp sẵn bình thường của một tình yêu không bình thường. Cái chung cuộc, cuối cùng đã đến, chỉ là sớm hay muộn. Vậy mà có lúc, mình ngỡ sẽ theo nó đến tận cùng...
Đâu đó, cô biết... Nơi ngạch cửa dấu ngọn nắng lẻ loi, nơi mùa thu vừa rưng rưng qua khung cửa, trong tia nhìn phía sau lướt trên thân thể, là nỗi câm lặng, nhẫn nhục, nỗi bất trắc trùng trùng trong đời sống mà dẫu đi cho hết kiếp người, họ đã tình cờ vuột ra khỏi ngõ cụt, như lần họ bước vào đời nhau, hồn nhiên.
Phía sau, nắng rưới mật ứ gió tràn trề theo khu rừng mùa thu, không ngừng nhảy nhót khua những vạt nắng rực rỡ.
Hương thu biếc ẩm hơi mốc lạnh từ mé sông, từ bờ rạch lao xao đậu mơ màng trên những chùm bông cỏ.
Và gió. Gió từ đâu đẩy cô đi tới, cuốn thốc vạt áo như cuốn đi hết mọi ý nghĩ, mọi ý niệm về không gian, thời gian, về nơi chốn cô vừa trải qua. Cô đi, đi như bơi trên dòng sông trắng, và phía bên kia chiếc cầu không tay vịn, như bức tranh chan hoà bị nhấn chìm trong mầu nắng, căn nhà gỗ hoàn toàn biến mất.
Mùa thu sẽ không còn, cùng cô… Dù chỉ một lần về khua nỗi nhớ.

No comments:

Post a Comment